BÔNG HỒNG CÀI ÁO

BÔNG HỒNG CÀI ÁO

(Bài viết trong cuộc thi “Di sản của cha mẹ tôi” – Tác giả Coccom Giang)

Thời thơ ấu của con, con nhớ mỗi sáng thức dậy là nồi cơm nếp lạc mẹ đã nấu sẵn để phần hai chị em con. Còn mẹ đã lặn lội từ sớm đi đặt đó, thả thính bắt tôm bắt tép. Trời mưa mẹ còn đi đánh giậm để có thêm bữa cá cho mâm cơm gia đình. Cả xóm trêu, mẹ là cô giáo đầu tiên biết đánh giậm. Bố đi làm xa nên môt mình mẹ ở nhà tảo tần chăm sóc nuôi dậy hai đứa con. Hôm nào bữa cơm có thịt, chị gái bảo mẹ dặn chỉ được ăn ba miếng thịt một bữa cơm thôi nhưng con khóc đòi ăn thêm, thế là mẹ lại dịu dàng gắp phần của mình vào bát cho con gái út ít. Đêm đêm khi hai chị em con ngủ say mẹ lại thao thức bên trang giáo án soạn bài. Có phải mẹ là cô Tấm bước ra từ câu chuyện cổ bà thường kể con nghe?

Con gái út lúc nào cũng bám mẹ. Buổi tối con ôm chiếc chăn nhỏ xinh xinh theo mẹ sang nhà bác hàng xóm để xem chương trình “Bông hoa nhỏ”, rồi ngủ quên lúc nào không biết. Lần nào đi xem nhờ Tivi mẹ cũng bế con về nhà khi con đã gủ say rồi. Con thích rủ mẹ sang chơi nhà hàng xóm vì được đọc ké báo Thiếu niên tiền phong, và rất nhiều sách, truyện tranh. Trong khi mẹ và các bác buôn chuyện, con được thỏa sức đọc những trang sách báo yêu thích, hôm nào chưa đọc xong thì được mượn mang về. Mẹ dặn con phải giữ gìn sách báo cẩn thận, có như thế hôm sau còn được mượn đọc tiếp. Rồi được mẹ tấm tắc khen với bác hàng xóm: “Con bé này còn nhỏ mà thích sách báo lắm bác ạ!” Mẹ chiều sở thích của con nên đi đâu mẹ cũng cho con đi cùng, người lớn trò chuyện thì con chơi với bạn chó mèo, tìm hiểu cây hoa, con cá, con gà nhà các cô các bác. Cái gì không hiểu, không biết thì nhờ mẹ giảng giải. Vậy là, kiến thức của con về cuộc sống xung quanh được dần dần bồi đắp, niềm đam mê đọc sách cũng được mẹ chắp cánh động viên. Mẹ là cô giáo đầu tiên và suốt đời của con đấy!

Kỷ niệm mà con nhớ nhất, không phải là chiếc đàn điện tử mà con ao ước được mẹ thưởng khi đạt học sinh giỏi, mà là kỷ niệm buồn của tuổi ẩm ương. Lên cấp hai, mặc mãi hai chiếc quần xanh hồi tiểu học, có cả vết sờn, bị chúng bạn trêu con về nhà đòi mẹ may cho quần mới. Con hỏi mẹ mãi sao mẹ không trả lời sao mẹ còn lưỡng lự, con buốn lắm cứ dấm dứt khóc mãi không thôi. Cuối cùng mẹ đồng ý dẫn con đi may một chiếc quần màu tím than. Tuổi nhỏ vô tâm có biết đâu, mẹ phải vất vả lo từng bữa ăn, thấy con khóc quá mẹ đành vay tạm tiền mua cho con quần mới. Cái gì mẹ cũng vun vén chắt chiu cho con, tự giấu âu lo vào trong lòng để con có tuổi thơ yên đẹp. Thương mẹ thật nhiều!

Con gái đi làm xa, bị sốt virus mãi không khỏi, mẹ phải xin nghỉ nhờ người dạy thay để lặn lội lên Hà Nội chăm con. Lúc lên mẹ tét vào mông, mắng yêu: “Cha bố cái Tí! Làm mẹ lo quá!” Chẳng mấy mà cái Tí của mẹ lấy chồng, của hồi môn của mẹ là bộ bát đĩa, nồi niêu, ấm chén, mẹ nói mẹ để dành từ hồi con còn chưa có người thương (hihi). Lúc con mang thai sắp sinh, mẹ lên tự tay giặt giũ phơi phóng quần áo, khăn xô, đồ đạc cho cháu rồi gói ghém, sắp xếp thành ngăn riêng. Mẹ bảo có thể mẹ mới yên tâm được, con mang bầu nặng nề rồi cứ để mẹ làm. Con cảm động quá, nói với chồng con: “Hị hị, sau này em cũng làm bà ngoại đấy anh ạ”. Lúc con sinh, mẹ cũng nhấp nhổm vào viện chờ cả đêm không ngủ để được đón cháu. Con mới sinh chưa ngồi dậy cho con ti được, mẹ lại khom người đỡ cháu giúp cho mặc dù bị đau lưng. Khuyên mẹ về nghỉ ngơi, mẹ nhất quyết không chịu, mẹ bảo, mẹ phải ở lại viện với con và cháu chứ. 

Mẹ lúc nào cũng ở bên khi con cần, giúp con khi con mệt mỏi mà chẳng nề hà sức khỏe của mình. Mẹ vẫn dạy, phải yêu thương, giúp đỡ con cái mình thì sau này con nó mới yêu thương tình cảm với bố mẹ. Bây giờ có con, con lại càng thấm nhuần lời dạy và cách sống tận tụy vì con vì cháu của mẹ.Mẹ lúc nào cũng dành những lời khen tặng động viên con mỗi khi con biết hành động, làm việc có ý nghĩa, tình cảm với gia đình. Trong mắt mẹ, lúc nào cũng tin tưởng và yêu thương con dù thế nào đi nữa. Tuổi càng cao, sức khỏe ngày càng yếu đi, mẹ luôn tin tưởng con gái mẹ có cách gì con hướng dẫn về thể dục, ăn uống mẹ cũng làm theo. Vậy mà….con giận mình đã không quan tâm đến dấu hiệu sức khỏe yếu đi của mẹ. Cầm kết quả khám bệnh của mẹ trên tay, con mếu máo, cả nhà lo âu. Mẹ lên nhập viện vẫn cười xòa: “Ôi giời, không sao! Sống chết có số! Cả nhà cứ yên tâm, mẹ sẽ điều trị thật tốt để mau khỏi còn bế cho con đứa cháu thứ hai, hoàn thành nhiệm vụ nữa chứ!” Những ngày qua, bố đưa mẹ đi làm thủ tục xét nghiệm chờ hội chẩn từ sáng đến tối muộn mới về đến nhà, mệt mỏi sốt ruột vì đợi chờ và lo lắng. Con hỏi thăm, mẹ bảo: “Mẹ chỉ hơi mệt tí thôi, vẫn cố gắng được. Con phải ăn uống vào để có sữa cho con bú và đi làm nhé!” Cả lúc ốm đau mà mẹ vẫn nghĩ cho con. 

Con biết mẹ là người lạc quan, yêu cuộc sống. Con tin mẹ của con sẽ phẫu thuật thành công và chiến thắng căn bệnh hiểm nghèo. Mẹ cố gắng lên mẹ nhé. Con yêu mẹ nhiều, mẹ ơi!

“Đóa hoa màu hồng vừa cài lên áo đó anh

Đóa hoa màu hồng vừa cài lên áo đó em

Thì xin anh, thì xin em

Hãy cùng tôi vui sướng đi”

(Trích _ Bông Hồng Cài áo”)

Thương,

Con của mẹ

“Life Mentor – Cha mẹ dẫn lối” là cộng đồng hỗ trợ các cha mẹ có con độ tuổi 10-18 trong hành trình giáo dục con, với các hoạt động chính:

  • Kết nối 1-1 với các Mentor thành công trong đa dạng lĩnh vực.
  • Định hướng sự nghiệp thông qua hoạt động trải nghiệm đa dạng các ngành nghề trong xã hội.
  • Giúp con xây dựng tư duy, kỹ năng xã hội và các bài học về quản trị cuộc sống chưa được dạy trong nhà trường.

Chúng tôi xây dựng dự án Life Mentor để lưu giữ lại những tri thức mà chúng tôi học được từ nhiều nguồn trên thế giới, như một di sản để lại cho các con mình, và nhiều trẻ em Việt Nam. 

Life Mentor mong muốn mọi trẻ em đều được thấu hiểu, tôn trọng, định hướng phát triển tiềm năng và sự nghiệp theo đúng năng lực và đam mê. Đội ngũ Mentor sẽ đồng hành trong quá trình phát triển của mỗi bạn nhỏ. Hãy cùng chúng tôi chung tay nhé.

Liên hệ công việc: lifementor2021@gmail.com

Website: https://lifementor.vn

Group FB: https://www.facebook.com/groups/lifementor2021

Spotify: https://spoti.fi/3zXawQT

 

 

← Bài trước Bài sau →