(Bài viết trong cuộc thi “Di sản của cha mẹ tôi” – Tác giả Nguyễn Phương)
Giờ này chắc là khá muộn để viết về di sản của mẹ tôi,Mặc dù rất tự hào về mẹ, rất yêu mẹ, nhưng thực sự tôi không giỏi viết văn, ít khi thể hiện tình yêu của mình với ba mẹ qua mạng xã hội, hay thể hiện ra ngoài.
Tôi còn nhớ hồi lớp 1, bài văn tả mẹ của tôi được 2 điểm, cô giáo vừa cười lại vừa mắng tôi rất nhiều, mẹ đọc và cười lăn lộn, bà ấy nói ” không sao, con tả rất chân thực, mẹ cảm nhận được tình yêu trong đấy, rất cảm động, lần sau con có thể viết mềm mại hơn một chút”
Từ đó tôi hiểu rằng điểm số không quan trọng, nhưng cần phải học để có bước đệm đi tiếp
Bài văn ấy có một đoạn tôi nhớ như in: ” Mặt mẹ em như quả mít, nhưng không gai góc như mít, da mẹ em đen như tro,…..” kết bài ” em sẽ cố gắng chăm học, chăm làm để không vất vả như mẹ, để phụng dưỡng mẹ”
Tôi vẫn nhớ như in cảm xúc khi viết bài văn này, có gì đó ngây ngô khi tôi nhìn thế giới xung quanh, tôi thích ăn mít, tôi hay nhóm bếp giúp mẹ đến lem luốc cả mặt, vì vậy mà đưa vào bài văn, và tôi rất thương mẹ, người phụ nữ làm việc quần quật cả ngày mà vẫn chăm ba chị em chúng tôi cơm ăn áo mặc no đủ.
Tôi còn nhớ khi tôi gần lên cấp 2, tôi là đứa học dốt nhất lớp, mải chơi, không chịu chăm chút học hành, mẹ phải gửi tôi về Hà nội ở với chị cả, rời xa vòng tay mẹ, tôi tự lập hơn, tự mua thức ăn về nấu trước khi đi học, tự làm bài tập và từ đó cũng học khá hơn nhất là năm lớp 8,9, học sinh giỏi toàn diện của lớp, đây cũng là bài học mẹ dạy cho tôi, khi không ở bên mẹ, mọi thứ tôi cần phải tự làm.
Nhưng cũng là khi lên cấp 3, tôi bướng hơn nhiều, cũng không chăm học như trước, mẹ chuyển về Hà nội, ngày ấy nhà tôi khó khăn, mẹ chỉ còn 200 nghìn đồng, để bắt đầu cuộc sống ở nơi thành thị, đất khách quê người, nhưng mẹ chưa bao giờ để tôi ăn đói, ăn khổ, gia đình tôi dạo ấy tuy nghèo nhưng luôn vui vẻ, ấm cúng, bắt đầu từ công việc bán chanh.
Bà khảo sát và biết khu chợ Long biên, bà đi từ rất sớm, đạp xe lóc cóc 15km để có thể gặp người mua buôn được giá và chọn được hàng đẹp, về lại chợ cóc, bán được giá hơn, từ bán chanh sau này mẹ bán bưởi và tiếp đến hàng khô, bà nhờ được mối buôn tin tưởng mà chỉ mất 1/3 vốn để mua hàng, và bán hàng, nhìn mùa vụ, nhìn sức mua phân tích hàng năm, nhờ uy tín, bán hàng trung thực, nhà tôi đông khách nhất ở khu chợ ấy về đồ khô, năm nào nhà tôi đến tết là hết hàng, chẳng có hàng thừa, hàng ế.
Cũng nhờ dạo ấy, tôi hầu như hôm nào cũng dọn hàng cho mẹ, nấu cơm mang ra cho bố mẹ rồi về đi học, mối thứ 7, chủ nhật, tôi đều ra bán hàng phụ, tôi học được tính trách nhiệm, tình thương, và tất nhiên về hàng khô hay hoa quả hầu hết tôi đều biết chọn loại ngon, hàng ta hay tàu, giá ra sao, và cũng biết về “Thị hiếu” lúc ấy tôi chưa được học lý thuyết rằng ấy gọi là thị hiếu, và mẹ tôi lại chẳng có định nghĩa nào để có thể gọi tên những thứ mẹ dạy.
Khi lên đại học, việc chọn trường mình thích là một thứ gì đó mơ hồ, tôi chẳng biết mình thích gì, và mẹ lại lần nữa cho tôi lựa chọn, lắng nghe tôi từng chút, khi năm 3, mẹ biết tôi quá chán với trường học, ấy là lúc tôi đi thực tập, công việc đầu tiên là Automation test, thực tập một thời gian tôi lại chán nhưng cũng tìm thấy niềm vui rằng tôi yêu thích công nghệ, nhưng lại không muốn đắm chìm vào code, tôi đã từng thứ nghề makeup, nghề sale, và sau khi tôi nhận thấy mình yêu marketing, tôi chuyển hẳn sang con đường này, 3 năm dài đằng đẵng, mẹ luôn ủng hộ mọi quyết định của tôi, chính vì sau những công việc khiến tôi chán nản, khởi nghiệp nhỏ makeup ko thành công, mẹ lại phân tích cho tôi, tại sao mình không thành công, thời điểm ấy, tôi mượn vốn mẹ đề khởi nghiệp, và bà cũng nói là bà cho mượn để tôi có trách nhiệm với việc mình làm, cho tới giờ, mặc dù tôi chưa thành công như mục tiêu mình đặt ra, nhưng tôi đã tìm được con đường mà mình yêu thích, tôi làm công việc song song giữa công nghệ và marketing, tôi yêu công việc của mình, một ngày nào đó hi vọng mình sẽ tạo ra được sản phẩm ứng dụng công nghệ để đời của bản thân,Mẹ tôi đang mắc bệnh ung thư, cũng 5 tháng nay rồi, tôi đang chạy đua với thời gian, giờ đã có một đứa nhóc khiến cuộc sống của tôi đảo lộn.
Mẹ nói với tôi, “điều mẹ mong con đó là con có cuộc sống gia đình hạnh phúc, con cái khỏe mạnh, thấy vậy là mẹ vui lắm rồi”
Tôi yêu mẹ nhiều lắm, điều đó thôi thúc tôi giờ này ngồi viết bài dài dằng dặc, không phải để được giải thưởng, nhưng tôi cũng muốn viết cho mẹ mình, bà ấy không phải một bà mẹ có thành tích lớn, nhưng với tôi, tôi nhận được của mẹ quá nhiều. Ba mẹ luôn dành cho con những thứ tốt nhất.
Tôi rất thích group này, hồi năm nhất tôi từng ước mình có một Mentor, hóa ra Mentor của tôi lại là mẹ mình.
Cảm ơn mọi người đã đọc tới đây, em/mình viết hơi lủng củng, mọi người thông cảm nha.
—
“Life Mentor – Cha mẹ dẫn lối” là cộng đồng hỗ trợ các cha mẹ có con độ tuổi 10-18 trong hành trình giáo dục con, với các hoạt động chính:
- Kết nối 1-1 với các Mentor thành công trong đa dạng lĩnh vực.
- Định hướng sự nghiệp thông qua hoạt động trải nghiệm đa dạng các ngành nghề trong xã hội.
- Giúp con xây dựng tư duy, kỹ năng xã hội và các bài học về quản trị cuộc sống chưa được dạy trong nhà trường.
Chúng tôi xây dựng dự án Life Mentor để lưu giữ lại những tri thức mà chúng tôi học được từ nhiều nguồn trên thế giới, như một di sản để lại cho các con mình, và nhiều trẻ em Việt Nam.
Life Mentor mong muốn mọi trẻ em đều được thấu hiểu, tôn trọng, định hướng phát triển tiềm năng và sự nghiệp theo đúng năng lực và đam mê. Đội ngũ Mentor sẽ đồng hành trong quá trình phát triển của mỗi bạn nhỏ. Hãy cùng chúng tôi chung tay nhé.
Liên hệ công việc: lifementor2021@gmail.com
Website: https://lifementor.vn
Group FB: https://www.facebook.com/groups/lifementor2021
Spotify: https://spoti.fi/3zXawQT