NHỮNG THÁNG NGÀY THƠ ẤU (PHẦN 1)

NHỮNG THÁNG NGÀY THƠ ẤU (PHẦN 1)

Hello xin chào, 

Các bạn có nhớ, nhà mình có một bà Minh U70 không? Bà Minh văn hay chữ tốt, làm thơ viết báo, viết nghiên cứu khoa học đủ cả. Sau nhiều ngày nịnh bợ, bà Minh đã viết lại hồi kí cuộc đời của bà. Mình đã năn nỉ để bà cho đăng tải 1 số đoạn lên mạng. 

Sau đây mình xin trích một số đoạn thú vị đến các bạn nhé. Hi vọng chúng ta học được điều gì đó hay ho từ bà Minh U70 🙂


Tôi nhớ ngày đầu vào lớp 1 là một ngày mưa to. Nếu 1 năm trước đây tôi đi học vỡ lòng… cho nó gọn nhà, thì hôm nay cả nhà chuẩn bị cho tôi như một sự kiện trọng đại: mẹ chuẩn bị cho tôi sách vở, chỉ một quyển vở mỏng, một cái bút có ngòi, một cái bút chì đen, một lọ mực, còn sách giáo khoa thì… cứ đi học đã, khi nào thầy bảo đóng tiền nhà trường mua cho thì về xin mẹ sau. 

Hồi đó sách giáo khoa hiếm lắm, sau hôm khai giảng khoảng nửa tháng, đóng tiền xong mấy hôm thầy thông báo ngày mai có sách, là mừng đêm đó về không ngủ được. Tôi không nhớ có ăn sáng hay không, vì thời ấy con nhà nghèo đi học nhịn là đương nhiên, ấy thế mà chữ vẫn làm no lòng. 

Ông nội khoác cho tôi một cái áo tơi lá, đội lên đầu tôi một cái nón lá con con. Tôi lui cui lội ra ngõ, theo sau tôi là ánh mắt sáng ngời của ông nội và mẹ. Đi bộ, tự đi học, không có ai đưa đón như bây giờ đâu. Tôi xuống đến quán Cựu, vào lớp vẫn không thấy bạn nào, yên tâm ngồi trong lớp chờ, vì biết chắc đây là địa điểm cho lớp 1A của mình. Chờ một lúc thấy dăm bảy bạn lạ hoắc lác đác đến. Các bạn mới này cũng nghịch ngợm quá, tôi ngồi một góc, yên vị theo dõi chúng nó nô đùa, thầm nghĩ không biết mình có bị bắt nạt không. 

Từ lớp 1 đến lớp 4, số học sinh cứ giảm dần do các bạn phải nghỉ học. Thời đó đi học là thứ xa xỉ đối với con nhà nghèo, mà cả xã hội nghèo chứ đâu một ai! “Sung sướng là đứa đi học, khó nhọc là đứa trông em, nhịn thèm là đứa chăn trâu” mà. Các bạn phải nghỉ học với bất cứ lý do gì: nghỉ học ở nhà bế em vì mẹ mới sinh em bé nữa, vì phải đi chăn trâu 2 buổi, vì phải tập đi chợ với mẹ mai sau lấy chồng còn biết kiếm ăn, vì phải… hàng trăm lý do. 

Lên lớp 2, tôi không nhớ bọn con trai làng tôi còn bao nhiêu đứa, nhưng con gái bọn tôi còn có 5 mống theo học.

Phương pháp dạy học ngày đó giúp cho học sinh chủ động tiếp thu kiến thức, câu hỏi tại lớp và bài tập về nhà là vũ khí lợi hại để thử thách trí tuệ học trò, môn học làm đồ vật thủ công là môn học tuyệt vời để học trò tiếp xúc và hiểu biết về thiên nhiên, mỗi thứ 5 hàng tuần lao động một buổi dạy cho học trò biết yêu và quý trọng lao động, việc phân công học trò quét lớp hàng ngày dạy cho chúng biết trách nhiệm với gia đình.

Ngày đó, trường chưa có cơ sở khang trang như bây giờ, các lớp học đều phải bố trí tá túc ở các chùa, đình, quán… trong xã. Học kỳ 2 của lớp 3A, lớp tôi lại chuyển về trường Cao Xá. Đường đi thì xa, một mình là con gái, sợ bọn làng khác bắt nạt nên tôi cứ phải lẽo đẽo theo sau bọn con trai làng mình. 

Ngày đó con gái và con trai không chơi với nhau đâu! Bọn nó đi cùng nhau, không bỏ tôi nhưng không chơi với tôi, cả khi đi học và về, tôi đều lẽo đẽo theo sau chúng khoảng 30-40 mét, nếu có đứa nào làng khác bắt nạt, chúng lập tức xúm vào bênh tôi, nhưng sau đó lại giữ khoảng cáchlừng lững như cũ. Bây giờ nghĩ lại tôi chợt phì cười: tự nhiên mình có một lực lượng vệ sĩ hoành tráng.

Bọn nó học thì ít, nghịch thì nhiều, bênh tôi đấy nhưng cũng kình địch với tôi, vì: tôi học giỏi, chúng không học giỏi nhưng chúng là con trai, có sức khỏe và có thể đánh đứa khác, thậm chí đánh cả tôi. 

Đường đi học qua một con mương, nước luôn chảy và trong vắt, đối với trẻ con thì đó là một thế giới kỳ diệu. 7 thằng bạn nói trên, đi học về đến đó là cởi quần áo nhảy xuống mương tắm, đùa thỏa thích. Tôi cũng không dám đi, khi chúng tắm tự tôi ngồi nem nép đợi cạnh một gốc cây, cách 30-40 mét, thấy chúng lên mặc quần áo, xách cặp sách thì tôi lại đứng lên lẽo đẽo sau đúng khoảng cách thường ngày, đi về nhà. Hai bên đều hiểu ý nhau, nhưng không chơi với nhau. 

Một hôm tôi thấy lạ vì chúng nó dừng lại đợi tôi đến gần, một thằng nói với tôi, 6 thằng quây quanh:

– Mày mách bố mẹ chúng tao là chúng tao tắm mương phải không?

Tôi ngạc nhiên và sợ sệt:

– Không…

– Đúng mày mách nên bố mẹ chúng tao mới biết. Mày cứ liệu hồn đấy!

Lời đe làm tôi ngỡ ngàng, không nói được gì cả, nhưng sợ chúng nó quá cũng không dám thanh minh. Tôi có mách đâu! Đến không mách cũng còn sợ nữa là… Về sau tôi mới biết: chúng cởi quần áo ra tắm, quần áo không ướt nhưng cái đầu tóc ướt thì không giấu được, thế là ăn đòn. 

Thời nay bố mẹ cho con đi tập bơi, kèm theo từng bước, chứ thời ấy thả cỏ, nhỡ con chết đuối thì biết đâu, nên bọn nó ăn đòn là đúng thôi. Tôi vô tình bị chúng nó nghi oan. Nhất quỉ nhì ma, mấy hôm sau thấy 7 đứa đềucắt trọc đầu (!!!), như thế tắm mương cả ngày bố mẹ chúng cũng không biết, đầu trọc làm sao ướt được. Chúng nhìn tôi dương dương tự đắc, như thể là mày cứ mách nữa đi, chúng tao thách đấy! Một lớp mà có tới 7 cái đầu trọc thì thầy cũng phát ớn.

“Life Mentor – Cha mẹ dẫn lối” là cộng đồng hỗ trợ các cha mẹ có con độ tuổi 10-18 trong hành trình giáo dục con, với các hoạt động chính:

  • Kết nối 1-1 với các Mentor thành công trong đa dạng lĩnh vực.
  • Định hướng sự nghiệp thông qua hoạt động trải nghiệm đa dạng các ngành nghề trong xã hội.
  • Giúp con xây dựng tư duy, kỹ năng xã hội và các bài học về quản trị cuộc sống chưa được dạy trong nhà trường.

Chúng tôi xây dựng dự án Life Mentor để lưu giữ lại những tri thức mà chúng tôi học được từ nhiều nguồn trên thế giới, như một di sản để lại cho các con mình, và nhiều trẻ em Việt Nam. 

Life Mentor mong muốn mọi trẻ em đều được thấu hiểu, tôn trọng, định hướng phát triển tiềm năng và sự nghiệp theo đúng năng lực và đam mê. Đội ngũ Mentor sẽ đồng hành trong quá trình phát triển của mỗi bạn nhỏ. Hãy cùng chúng tôi chung tay nhé.

Liên hệ công việc: lifementor2021@gmail.com

Website: https://lifementor.vn

Group FB: https://www.facebook.com/groups/lifementor2021

Spotify: https://spoti.fi/3zXawQT

← Bài trước Bài sau →