Phân tích tâm lý nhân vật (Trang Quốc Đống): Từ đứa trẻ tổn thương đến EQ âm vô cực?

Phân tích tâm lý nhân vật (Trang Quốc Đống): Từ đứa trẻ tổn thương đến EQ âm vô cực?

(VĂN VỞ PHÂN TÍCH NHÂN VẬT
DỰA TRÊN BỘ MÔN TÂM LÝ HỌC GIA ĐÌNH)

Nhân dịp #ĐuTrendHoaHồng mình rảnh và ế chỏng ế chơ, xin viết bài bình luận và phân tích nhân vật + kèm theo kiến thức môn Tâm lý học gia đình mà mình đang theo học. 

Trong các bài viết này mình sẽ bình luận về việc mỗi nhân vật được giáo dục trong nền tảng gia đình thế nào, và những ẩn dụ tâm lý đằng sau các tình huống. Kèm theo topping những lưu ý mà cha mẹ có thể học và sửa khi giáo dục con cái từ bộ phim này. 
——

1. Đứa trẻ tổn thương

Anh Trang Quốc Đống, hãy gọi anh là anh Đống, nhìn bên ngoài là một ứng cử viên hoàn hảo cho chức danh người yêu quốc dân mà mọi chị em đều yêu mến. 

Anh được mô tả là: du học, quản lý cấp cao, tập đoàn nước ngoài, độc thân, mê thể thao, không có thói quen xấu, cộng thêm gương mặt thanh tú hiếm có kia, và thường xuyên bị report là lừa đảo trên các nền tảng hẹn hò. Vì không thể tồn tại một người hội tụ đủ tinh hoa như thế được. 

Thế nhưng, hãy yêu anh đi rồi sẽ biết, EQ của anh âm vô cực. 

Anh là một đứa trẻ tội nghiệp vụn vỡ. Bố mẹ anh cãi nhau triền miên từ khi anh biết nhận thức. Đến tận khi anh hơn 30 tuổi, khi mẹ anh về nước để làm thủ tục li hôn thì hai bố mẹ anh vẫn cãi nhau um cả nhà hàng lên. Nghĩa là anh đã có 30 năm chứng kiến những trận cấu xé nhau như vậy. 

Hãy nhìn vào mẹ anh Đống. Mẹ anh sang Pháp, chưa ly hôn, thay người yêu liên tục, và người yêu ngày càng trẻ đẹp, trẻ bằng tuổi anh. Đến mức anh ái ngại khi giới thiệu người yêu của mẹ cho cô Hoa Hồng. 

Mẹ anh dồn hết nguồn lực và tâm sức để giúp anh trở thành một người thành đạt, coi trọng sự nghiệp hàng đầu. Mẹ anh nói “chơi chim ưng đừng để chim ưng mổ mắt” để nói về người mà anh yêu. Tất nhiên, mẹ anh không coi trọng cảm xúc của anh. EQ của mẹ anh cực kì khô hạn. Anh yêu tha thiết bao nhiêu thì mẹ phá bấy nhiêu. Mẹ không quan tâm anh yêu ai, bao nhiêu người, chỉ coi như một niềm vui giải trí, mọi lời nhắc nhở đều xoay quanh chuyện hãy phát triển sự nghiệp, “đừng như bố con đến cuối đời vẫn vô dụng”

Mẹ anh Đống công khai khinh miệt bố anh, nói móc mỉa và mắng bố trước mặt con. Bữa ăn “đoàn viên” khi mẹ anh trở về nước là một màn kịch đấu võ mồm khiến anh chán nản bỏ ra ngoài, hai ông bà quên luôn là mọi người đang xem hài kịch, vẫn tiếp tục ném vào mặt nhau những từ khó nghe. Anh bảo “Tốt, chia tay đi là chuyện tốt.”

Mặc dù phớt lờ chuyện yêu đương của anh, nhưng khi cô Hoa Hồng (người yêu anh) sang Pháp, được giới thiệu với mẹ, thì mẹ anh lạnh lùng chào và nói “Lộ Lộ cũng đến rồi đấy. Lát con ra chào nó nhé”. Lộ Lộ là bạn gái cũ hồi đi học của anh Đống. Đã bảo là con vun mẹ phá mà. EQ của bà giật lùi hay là bà cao thủ trong giao tiếp thanh lịch đây? 

(bà xuất hiện có 1-2 tập mà đạo diễn cho bà lộ diện toàn vẹn những điều xấu xí nhất mà một người mẹ có thể gây ra cho con).
——
Bố anh Đống là một nhà văn nghèo, mãi đến cuối phim đạo diễn mới vớt vát cho ông có một tác phẩm chuyển thể thành phim bom tấn, và anh Đống khen “Thế thì phí bản quyền họ trả cho bố không ít đâu nhỉ?”. Như vậy chúng ta cũng được an ủi phần nào, rằng về già ông cụ Trang có tiền tiêu, cuộc sống êm đềm nhẹ nhàng trong căn nhà nhỏ gần con trai. Chứ để ông thất bại đến cuối đời thì tội ông quá. 

Ông là nhà trí thức, người viết lách, nên ông cãi nhau với vợ cũng rất văn vẻ. Móc mỉa vợ trước mặt con cũng rất chọn lọc từ. Chắc thi IELTS ông cũng 8 chấm trở lên. 

Đáng khen là mỗi lần con ông cãi nhau với người yêu ông đều ngọt nhạt nói đạo lý. Ông còn giúp con giữ được mối liên hệ với người yêu, và sau này là người yêu cũ, vì ông là người thấu hiểu tình người. 

Một gia đình lệch pha toàn diện. Hai con người chống chọi nhau suốt cuộc đời. Thế thì thử hỏi đứa trẻ lớn lên trong gia đình như vậy sẽ thành hình thế nào?
——

2. EQ âm vô cực?

Anh Đống không hề tự hào về điều đó, anh không muốn giới thiệu bạn gái với bố mẹ, anh không muốn họ biết hay can thiệp chuyện tình cảm của mình. Anh tránh cả chuyện gặp bố mẹ người yêu, anh nói “sao phụ nữ các em cứ quan trọng chuyện gặp phụ huynh thế nhỉ?”, không phải vì anh sợ, cũng không phải anh e ngại gì. Anh chỉ không thích phụ huynh. Anh bị ám ảnh về những ông bố bà mẹ tiêu cực, can thiệp và điều khiển cuộc sống của con, mâu thuẫn triền miên. Nói chung anh không thích các phụ huynh. Hai lần anh làm người yêu giận vì không chịu giới thiệu với phụ huynh hai bên. 

Đã bảo EQ của anh âm vô cực mà. 

Đạo diễn khuyến mại cho anh tận 13 tập, hơn hẳn các anh người yêu sau, nhưng càng về sau EQ của anh càng giật lùi. 

- Trong phim, tận 2 lần anh nói “Anh không hiểu vì sao em chia tay anh”. Đến tận cuối, khi đã ngoài 40 tuổi, anh vẫn không hiểu vì sao. Anh tâm lý đến thế là cùng. Anh thuộc nhóm tính cách Execute, nghĩa là thực thi tốt, làm việc nhanh, thành tựu xuất sắc và hiệu quả, nhưng về mặt thấu hiểu con người thì anh xứng đáng dưới zero. Muốn anh biết thông tin gì, phải nói trực diện cho anh nghe, nói ẩn ý là anh chịu chết, nhìn biểu cảm gương mặt người khác anh cũng chào thua, không đọc hiểu được gì. Anh không có năng lực hiểu tâm lý người khác. 

- Gặp người yêu online, bao nhiêu nhớ thương thì anh toàn nói về mình: “anh vừa được thăng chức”, “đợt đào tạo này anh thể hiện rất tốt”, “chắc anh sẽ được làm giám đốc mảng thị trường”, “5 năm nữa anh định cư”, còn người yêu thì mắt rưng rưng. 

- Khi người yêu sang thăm anh, thật tiếc là đúng lúc anh bận rộn, nên anh đã không cho người yêu ăn được món “vang trắng hầm vẹm xanh” mà cùng nhau ăn bánh burger cho nhanh để còn đi họp. 

- Khi đi thăm viện bảo tàng, tháp Effel… anh chỉ cắm cúi vào điện thoại, người yêu anh liên tục thất vọng vì bị bỏ rơi. Chỗ này tạm thông cảm cho anh vì trách nhiệm công việc phải hoàn thành, và bị cô Hoa Hồng đến chơi đánh úp, chứ không nằm trong kế hoạch. 

- Nhưng có một chi tiết này thì không tha cho anh được. Buổi tối hôm đó, anh được mời đến dự tiệc. Anh mang theo người yêu. Nhưng chỉ được đoạn đầu anh Đống dẫn người yêu đi giới thiệu quanh quanh. Sau đó thì anh để người yêu ngồi phía sau uống một mình, anh chăm chú trò chuyện với khách. Tiếp đó, anh kệ cho chị Hoa Hồng ra hành lang đứng, nhìn qua cửa sổ vào và thấy anh đứng nói chuyện với mẹ và người yêu cũ Lộ Lộ. Anh hoàn toàn quên mất, bỏ rơi người yêu bé nhỏ của anh bơ vơ rồi. 

- 100% số lần mời người yêu đi ăn nhà hàng anh đều tự chọn món. Anh quá tự tin là anh hiểu người ta, không cần hỏi ý kiến người kia. 

- Giọt nước cuối cùng làm tràn ly là khi anh nói với cô Hoa Hồng “công việc của em cũng chỉ là thư ký, không có tương lai, công ty Cyan cũng là công ty bé, năng lực tầm trung, em sang Pháp sẽ tốt hơn….”. Anh đã tự tính sẵn cuộc đời hộ người ta, không hề hỏi han và cho người ta có ý kiến gì đối với chính cuộc sống của họ. 

- Anh không có năng lực yêu trẻ con. Khi đón bé Sơ và chị Hoa Hồng đi chơi, anh vẫn đòi đưa hai mẹ con đi ăn món Pháp. Anh không hỏi xem họ muốn ăn gì. Cuối cùng chị Hoa Hồng đưa con đến quán Pizza. 

- Mặc dù đã rất cố gắng, nhưng anh hoàn toàn lúng túng khi chơi với trẻ con. Phim cho thấy anh không hề ghét bỏ đứa trẻ này, anh đã rất cố gắng, nhưng anh không biết thể hiện tình cảm với đứa trẻ. Không biết xoá bỏ vai nghiêm túc của mình (trong bộ vest từ đầu đến cuối phim, anh luôn nghiêm túc), để hoà mình vào thế giới của đứa trẻ, thì anh không bao giờ lấy lòng được đứa trẻ. 

- Đến cuối phim, bữa ăn cuối cùng với cô Hoa Hồng, mà anh cũng đặt trước “vang trắng hầm vẹm xanh”, và cô cũng chẳng có cơ hội gọi món nào hết. Anh tự quyết luôn “Yên tâm, toàn những món em thích ăn.” Anh vẫn luôn nghĩ rằng mình hiểu người khác và quyết định thay họ luôn rồi. Kể cả anh biết món người ta thích ăn, thì anh cũng quên mẹ mất nguyên tắc cơ bản mà người Tây hay dạy là “consent”, tức là sự đồng thuận. Hôm qua tôi thích vẹm xanh nhưng hôm nay tôi ghét đấy. Sao lại bắt tôi ăn? May mà cô Hoa Hồng hiền đấy, gì cũng gật đầu chấp nhận. 

- Cuối phim anh đã phải công nhận, anh là người bảo thủ. “Dù đến bao nhiêu tuổi, có bao nhiêu thành công, thì trong chuyện tình cảm vẫn như một đứa trẻ.” Anh nói thế là oan cho đứa trẻ rồi. Đứa trẻ yêu là nó nói, tình cảm hồn nhiên, biết thương, biết xót, biết đau, biết đọc nét mặt và tâm tình của người khác lắm. Chứ anh từ đầu đến cuối phim cứ cứng đơ như gỗ. Đến hơn 40 tuổi, anh mới nói được 1 câu “Từ giờ phải bắt đầu một tình yêu như một người trưởng thành thôi.” Lỗi giáo dục của gia đình anh hơi bị to đấy nhé. 

Được mỗi cái đẹp trai. Đầu phim, suýt nữa tôi cũng bị lừa vì anh.

 
← Bài trước Bài sau →