TRƯỜNG ĐÃ LẤY 500 TRIỆU, SAO TÔI CÒN PHẢI DẠY CON?

TRƯỜNG ĐÃ LẤY 500 TRIỆU, SAO TÔI CÒN PHẢI DẠY CON?

Sáng sớm, mình nghe được chuyện từ một người bạn làm giáo viên ở trường quốc tế. Nội dung tóm gọn là: “Hôm nay họp phụ huynh, có người hỏi luôn: ‘”Tôi đóng 500 triệu một năm cho trường, sao con tôi vẫn chưa biết nhường nhịn? Chuyện đó là trách nhiệm của nhà trường chứ?'”.

 

Mình mà nghe phụ huynh hỏi vậy chắc cũng ngồi câm như hến. Và rồi bạn giáo viên kia đã trả lời cực kỳ nhẹ nhàng, chậm rãi, đầy những lời vòng vèo, theo kiểu một người đi dạy mà chưa kịp ăn sáng và còn treo nợ deadline soạn giáo án môn Thể chất tích hợp triết học. Theo kiểu lịch sự dài dòng của người Anh, vào đề phải mất 5 phút. Chứ chẳng lẽ lại nói: Anh nói thế lệch tư duy với toàn xã hội văn minh.

====

 

500 triệu một năm, tức là tầm 50 triệu một tháng. Con số đó đủ thuê một căn hộ đẹp, hoặc nuôi hai đứa nhỏ ở nhà học homeschool với gia sư riêng. Nên cái cảm giác “tôi đang đầu tư cho con” là có thật. Và cái cảm giác “đã đầu tư thì phải có lời” cũng là bản năng tài chính cơ bản.

 

Nhưng nếu bạn nghĩ rằng một khoản học phí đủ lớn thì sẽ giải phóng bạn khỏi việc làm cha mẹ, thì có thể bạn đã hiểu nhầm về hai khái niệm: "trường học" và "nuôi dạy".

 

Trường học, dẫu quốc tế hay không, không phải là trạm biến áp để chuyển tiền thành phẩm chất.

 

Tiền của bạn đi vào các hệ thống: giáo viên tốt hơn, thiết bị hiện đại hơn, chương trình có thêm tích hợp kỹ năng sống. Nhưng không có một hạng mục nào tên là “biến con tôi thành người tử tế mà tôi không cần can dự”.

 

Nếu phẩm chất con người là kết quả của một phép tính tiền tệ, thì xin lỗi, đã có nhiều tỷ phú đầu tư thất bại. Đầy trẻ con được đầu tư 500 triệu/năm nhưng vẫn chẳng ra kết quả gì.

 

Ai mà dám trách phụ huynh kia chứ. Mình chỉ nghĩ họ là triệu chứng của một thời đại: khi giáo dục trở thành dịch vụ tiêu dùng cao cấp, và vai trò làm cha mẹ bị outsource dần từng chút. Giao việc dạy kiến thức cho thầy cô, giao việc trông nom cho camera, giao trách nhiệm đạo đức cho các poster trong lớp học.

 

Con đánh bạn? Phải xem trường dạy chưa tới. Con nói tục? Phải tra lại giáo án môn SEL.

 

Trong khi đó, những điều tử tế đầu tiên con học được, lại đến từ cách bố mẹ xếp hàng trong siêu thị, cách mẹ nhường ghế cho bà cụ, cách bố vứt rác đúng chỗ, cách hai người xin lỗi nhau khi tranh cãi trước mặt con.

 

Bạn có thể thuê người dạy con tiếng Anh. Nhưng bạn không thể thuê ai dạy con cách sống. (Mà theo mình biết thì có dịch vụ này rồi đấy, các trung tâm, trại hè, khoá học, gia sư riêng… mở ra dạy con cách sống rồi mà).

 

Và trường học quốc tế - dù tốt đến đâu - cũng không thể sửa chữa những thiếu hụt mà cha mẹ bỏ qua.

 

Nên 500 triệu ấy, có thể là một khoản đầu tư. Nhưng đầu tư thì cũng phải đồng hành. Bạn không gửi con vào lò vi sóng, ấn nút và chờ đợi một chiếc bánh ngọt đạo đức nóng hổi.

====

 

Nếu có thể, bạn nên đến gặp thầy cô. Không phải để đòi hỏi, mà để hỏi: Tôi cần làm gì ở nhà, để việc dạy con có ý nghĩa hơn? – thế thì 500 triệu đó mới xứng đáng.

 

(Giống hôm mình vào trường UNIS, trường có đủ mọi thứ xịn nhất cho đứa trẻ rồi, mà mình vẫn phải hỏi “Các cô làm tốt thế này rồi, thì ở nhà phụ huynh chúng tôi nên làm gì để giúp con?”)

====

Life Mentor - Tư vấn giáo dục từ nền tảng gia đình

← Bài trước Bài sau →