Ôm con và thì thầm

Ôm con và thì thầm

Dạy con trong oang oang là cách tôi mô tả kiểu dạy con thế này:

Giữa nơi công cộng, nơi có “khán giả” (dù chỉ có 1 khán giả), cha mẹ đột nhiên trở thành giảng viên, đạo diễn, thẩm phán. Họ rao giảng đạo lý, biểu diễn cách dạy con. Họ lớn tiếng trình diễn sự nghiêm khắc, hoặc gồng mình chứng minh rằng “tôi là một cha/mẹ tốt đây”. Xung quanh mọi người lại được cơ hội xúm vào, xem, bình luận, mỗi người góp 1 câu để “đứa trẻ ngoan lên”.

Đứa trẻ nhỏ bé đứng giữa đám người lớn, cô độc và yếu ớt, khóc lóc hoặc càng hoảng sợ.

Khi đó, dạy con trở thành một màn trình diễn xã hội, nơi mục tiêu chính không phải là sự phát triển của đứa trẻ, mà là giữ thể diện người lớn.

Tâm lý thể hiện năng lực dạy con trước thiên hạ xuất phát từ một nhu cầu rất người: được công nhận, được đánh giá là cha mẹ tốt.

Nếu mục tiêu thật sự là giáo dục vì sự phát triển của con, bạn sẽ:

  • Tôn trọng danh dự và cảm xúc của trẻ, không gây áp lực cho con nơi đông người.
  • Giữ không gian an toàn tâm lý, để con có thể mắc lỗi mà không bị gắn nhãn.
  • Giải quyết vấn đề của con sau cánh gà, thay vì phơi bày sai lầm của con.
  • Dạy con bằng tình yêu và nguyên tắc ổn định, chứ không bị chi phối bởi ánh mắt người ngoài.

Ngay cả trong gia đình, cũng không dạy con trước mặt ông bà hay người khác. Áp dụng nguyên tắc 1-1-1

Chỉ nói chuyện với 1 mình con

Về 1 vấn đề

Tại 1 thời điểm.

(Tức là không lôi cả 100 lỗi của con từ cả tháng qua và mắng con trước mặt ông bà, bố mẹ, cả anh em trong nhà).

Hồi tôi con chưa có con, đi Café với bạn bè, lần đó có 2 bạn nhỏ chạy quanh quanh và thỉnh thoảng chọng chọi nhau. Bạn tôi (mẹ của 2 bé) chạy ra ôm từng bạn, thì thầm gì đó. Hai bé gật gật, rồi lại chơi với nhau bình thường. Wow. Tình huống đó hoàn toàn chinh phục tôi. Tôi rất tò mò là bạn tôi đã làm gì, nói gì mà thần kì như vậy.

Vì thế sau này, mỗi lần dạy con tôi đều nhớ đến bạn tôi. Tôi áp dụng cách thức ôm con và thì thầm từ đó và 100% hiệu quả.

Ôm con: để con không chạy đi đâu được :)) Đùa đấy. Ôm con thì con sẽ cảm thấy được yêu, được thương. Mẹ và con không ở hai đầu chiến tuyến. Lúc này dạy gì con cũng nghe.

Thì thầm: để con tập trung. Nếu đứng từ xa réo, thì con tôi 100% không nghe được chữ nào. Thì thầm cũng để tránh việc “dạy con trong oang oang”. Con được bảo vệ danh dự và cảm xúc, con cảm thấy an toàn. Tôi cũng không muốn khi tình huống xảy ra, tôi ngại với người xung quanh nên không dạy con luôn, lại phải đợi về đến nhà mới dạy. Nên thì thầm là để nói chuyện với con được ngay lúc đó.

Mấy năm đầu có con, tôi vẫn có những hành động ngu ngốc lắm các bác ạ. Kiểu như mắng con, phạt con, nổi giận, trừng trị con :))  Nhưng giờ tôi khôn rồi. Tôi áp dụng ôm con và thì thầm nhiều năm nay. Đảm bảo mối quan hệ với con luôn hoà bình và hạnh phích.

=====

Life Mentor - Tư vấn giáo dục từ nền tảng gia đình

← Bài trước Bài sau →