Ngày xưa hồi mình là du học sinh, mình yêu anh béo.
Mà các bạn biết rồi đấy, du học sinh Vn (ngày xưa) toàn đứa đầu to, học khủng, chăm chỉ, điểm số sáng choang. Mình là dốt nhất Vương quốc Bỉ rồi đấy.
Mình đi học được điểm 7, mặt buồn thiu buồn thối, anh béo hỏi làm sao đấy?
Mình nói: Ôi buồn quá, học chăm học kĩ như thế rồi mà được mỗi 7 điểm.
Anh béo cười lăn, bảo là: Ố, 5 điểm là qua mà. Lớp tớ toàn 5 điểm vui ơi là vui đây. Điểm chỉ là con số. Còn bao nhiêu thứ quan trọng hơn trong đời. (Đa phần các bạn Tây vẫn cứ vui phơi phới khi điểm tầm tầm lẹt phẹt, các bạn VN và TQ thì cày điểm cao lắm. Nên đi học đa phần các bạn Châu Á là học giỏi thôi).
Sau này thì bạn 5 điểm làm giám đốc, thăng tiến nhanh gió mát cả tai, bạn 7-10 điểm (là mình) thì lẹt phẹt :)) Sau này mình cũng thấy, trừ khi con muốn lên tiếp tiến sĩ, nghiên cứu, giảng dạy thì điểm cao toàn diện là rất tốt. Vì điểm số đó làm nền tảng cho bộ hồ sơ để đi tiếp.
Còn nếu con muốn kinh doanh hay làm các công việc thực tế, hoặc sáng tạo nghệ thuật… thì mình sẽ giúp con tập trung giỏi một số chuyên môn cụ thể thôi, các môn không chuyên thì thả lỏng ra một tí, qua điểm 5 cũng ok rồi.
Chặng đường đời còn phải học tập dài lâu, học suốt đời nên thiếu đến đâu bổ sung đến đấy. Đến khi làm nhà tuyển dụng, mình và các bạn chủ doanh nghiệp mình biết không bao giờ hỏi đến bảng điểm của bất cứ ứng viên nào.
Cho nên cần biết rõ mục tiêu nào của con đang hướng đến, để đi cho đúng hướng. Giỏi toàn diện là một cái bẫy đấy.