Bạn Vi Vi và bạn An An cãi nhau gì đó. Ví dụ bạn An gọi bạn Vi là ngu ngốc. Bạn Vi mặt buồn thiu, chạy ra mách mẹ:
- Mẹ ơi, An An gọi con là ngu ngốc.
- Vậy hả con? Thế con có nghĩ mình là ngu ngốc không?
- Không .
- Nếu ai đó nói mẹ là ngu ngốc, mà điều đó không đúng thì mẹ sẽ phớt lờ, không quan tâm.
- Nhưng nếu người đó là người quan trọng với chúng ta? và chúng ta quan tâm đến ý kiến của người đó thì sao ạ? Ví dụ như Papi nói là mẹ ngốc ấy.
(Khiếp, xuýt nữa lại mắc bẫy của đứa 7 tuổi)
- Vậy An An quan trọng với con à?
- Vâng. An An là chị của con. Đôi khi khi con thấy quan trọng. Đôi khi cũng không quan trọng.
(Mẹ lại phải giở bài đạo lý này để đánh lạc hướng)
- Vi Vi à. Trước hết, con cần phải quan tâm và chăm sóc cảm xúc của con trước. Sau đó mới quan tâm đến cảm xúc và ý kiến của người khác. Con làm được không?
Mặt cô ta giãn ra, hiểu đạo lý rồi đấy. Thế là ngay ngày hôm sau :
- Mẹ ơi, An An trêu con, An An nói rằng con không phải là chị em tốt. Nhưng mà còn chẳng quan tâm.
Khiếp. Sao mà game làm mẹ càng ngày càng khó thế này.