Tối qua có người kể với mình về anh bạn, thằng ấy sướng lắm, hồi xưa bố nó đi tàu viễn dương mua bao nhiêu đất với nhà trong Sài Gòn, sau nhà nó chả phải làm gì, cho thuê nhà mỗi tháng thu mấy trăm triệu.
Mình hỏi: Ủa vậy anh đó giờ làm gì?
Thì nó có phải làm gì đâu, một cái nhà mặt đường không cho thuê để nó ở rồi hai vợ chồng nó bán tạp hoá cho vui thôi, rồi nó chơi golf, tập gym...
Mình tự nhiên giật mình hoảng hốt khi nghĩ tới Tom Tony nhà mình. Cũng nhớ có lần mình lẩm bẩm tính trong đầu những cái nhà, mảnh đất mình có nếu cho thuê không làm gì nữa thì cũng đủ sống thoải mái. Xong mình đã vội vã gạt ý đồ đen tối đó đi luôn, may quá. Nếu tới già mình làm vậy thật, liệu hai thằng con mình có trở thành 2 ông chủ tiệm tạp hoá ung dung nhàn nhã mà sống hay không?
Với nhiều người, có thể mục đích dành dụm chắt bóp mua vài cái nhà để sau này cho thuê, giá nhà vẫn tăng cùng thời gian, và tiền thuê thoải mái sống... vẫn là khát khao vươn tới. An toàn quá mà, con cái không phải lo gì nữa.
Đã thế, con cái lại không hư, không phá gia chi tử, không bán nhà trả nợ... thì lại càng mừng, no ấm tới đời cháu chắt luôn. Thế là số sướng.
Nhưng mà dọn sẵn một cuộc đời an toàn cho con như vậy bố mẹ có ích kỷ quá không. Vô hình chung chúng ta tước đi của con một cuộc đời rực rỡ đầy đủ cung bậc thăng trầm mà lẽ ra chúng phải được hưởng trọn vẹn.
Một thằng đàn ông khi lớn lên không phải suy nghĩ gì nhiều về tiền, biết rằng gia đình là hậu thuẫn vững chắc phía sau, cần sẽ có, ngã sẽ nâng... thì nó đâu còn cơ hội trải nghiệm những khoảnh khắc đáng nhớ nữa. Kỷ niệm cuộc đời nó khi 50 tuổi, có lẽ chỉ là những bức hình đẹp đẽ, tiệc tân gia, khai trương, thành lập, lễ cưới, sinh nhật, mua nhà, mua xe... toàn là chuyện vui.
Còn mình, khi nhớ lại những thứ mang lại nhiều trải nghiệm nhất, nhiều bài học nhất, vỡ ra nhiều thứ về đối nhân xử thế, lòng biết ơn, kiến thức nhất... lại là những lúc khó khăn tới sinh tử.
Là lúc chỉ còn mấy ngàn đồng trong túi, lựa chọn mua mì tôm hay mua thuốc lá.
Là lúc không có tiền đóng học phí.
Là lúc thức nhiều đêm liền để làm bài kiếm học bổng.
Là lúc lương 1,2 triệu làm việc quần quật như chó, hiểu rõ mình đang bị dồn cho những việc khó nhất, sếp thì hãm tài, đồng nghiệp thì lười biếng, và tự nhủ phải quyết tâm dùng những việc họ giao cho học thật nhiều trước khi ra khỏi đây.
Là lúc thất bại, nợ nần, stress ngồi bất động cả đêm tới sáng để nghĩ xem con đường tiếp theo sẽ ra sao.
Là lúc phải vận dụng mọi khả năng để tìm kiếm các mối quan hệ, kết thân, học hỏi...
Là lúc đi đấu thầu, nhìn công trình chuẩn bị cả tháng bị trượt vì đơn giản mình chỉ là con rối tới múa cho vui, kết quả đã có trước rồi! Và rồi sau đó người ta lấy ý tưởng của mình để xào lại làm:))
Là lúc mua được cái nhà đầu tiên, lên kế hoạch trả nợ, khoản nào trước, khoản nào sau. Là lúc mua cái xe đầu tiên thay vì 1 mảnh đất 160m2 cùng giá tiền để rồi sau này tiếc mãi.
Là lúc cầm đồ chính cái xe đó để lo thưởng tết cho nhân viên... Là lúc ngồi dưới gầm cầu thang quán ăn tính tiền cho khách, miệng liên tục cười cười nói nói, cuối ngày người rũ ra như cái giẻ lau.
Là lúc quần quật đi đi về về mấy trăm cây số liên tục nhiều tháng liền, chạy vạy, lo toan, tính toán, và phá sản...
Mỗi lần vượt qua được 1 cột mốc đó để đi đến cái tốt hơn, mình có cảm giác tràn đầy hưng phấn, lòng tin vào bản thân, quyết tâm "làm được 1 cái gì đó", biết rằng bản lĩnh và sự mạnh mẽ của mình lại lên 1 level mới rồi, biết rằng không có cái gì làm mình gục ngã được.
Chua cay mặn ngọt đắng chát, không có cái gì chưa trải qua, giống như 1 bàn tiệc ê hề đủ món ăn, gia vị, ta nhấm nháp tận hưởng nó từng khoảnh khắc, biết được ở mỗi giai đoạn của cuộc sống có những tư vị gì.
Biết rằng ta là 1 cá thể của xã hội, cuộc đời ta bơi trong vòng xoáy song hành với thể chế, xã hội, lịch sử.. không thể tách rời. Thấm rõ, hiểu rõ - và học cách Thích Nghi.
Những người đàn ông mà mình thực sự yêu thương, cũng là những người đã trải qua những thăng trầm cùng với giai đoạn xã hội ấy. Dù rằng bây giờ khi tụi trẻ lớn lên, xã hội đã khác rồi. Nhưng mình vẫn cứ muốn con mình trở thành những người đàn ông như cây tùng cây bách trong đời của người đàn bà bên cạnh họ.
Dù có thế nào, những cảm xúc ở mỗi nốt thăng trầm, mình vẫn muốn con mình được nếm thử, được học cách vượt qua. Vẫn muốn nó tự chịu trách nhiệm về cuộc đời nó, tự tìm ra đường đi cho nó, tự thấm trải những đau thương và khổ ải. Vẫn muốn nó biết rằng nếu nó không vượt qua được thì nó sẽ không còn gì. Nó phải khám phá được sức mạnh nội tại của bản thân, hiểu được khi bị dồn vào đường cùng mới là lúc bản năng sinh tồn của con người mạnh mẽ nhất.
Nhiều người hay nói: Đời chúng ta khổ quá rồi, giờ bù đắp cho con nó sướng.
Mình lại nghĩ: Đời chúng ta may mắn quá, chết đi đâu có mang theo tiền được, cả cuộc đời đầy cảm xúc, đầy biến động, đầy cung bậc mới là thứ tài sản đáng giá nhất.
Chẳng phải những chuyến du lịch mạo hiểm mới là những chuyến du lịch kỳ thú nhất?. Những cuộc đua xe địa hình mới mang lại cảm giác mạnh nhất?. Và ở sân golf người ta luôn phải thiết kế nhiều cái bẫy cát bẫy nước cho golf thủ phải tìm cách vượt qua khó khăn mới kích thích đó sao?
Lựa chọn giữa việc có đứa con thật nhiều tiền, sống nhàn nhã an toàn bình bình yên yên. Với việc có đứa con bươn chải khắp nơi, trải qua muôn vàn thử thách, học hành, lập nghiệp, trở thành công dân quốc tế, in dấu chân mạnh mẽ của nó ở khắp các vùng đất từ phồn hoa tới rừng rậm... mình vẫn thích option 2.
Mình có cảm giác, người đàn ông ấy mỗi lời nói ra, đều chắc chắn, mang theo kinh nghiệm sâu sắc, dám làm và dám chịu trách nhiệm đến cùng. Mà đàn ông như thế, phụ nữ cưỡng lại làm sao được. Nhỉ
Vậy thôi, mình quyết định chả phải tiết kiệm, những gì mình có là thành quả mình làm ra, mình phải hưởng đã. Còn con mình, nó xứng đáng được hưởng thành quả của chính bàn tay nó làm ra. Thế là đời đứa nào cũng ý nghĩa he he
Nguồn: Sưu tầm